My War là album phòng thu thứ hai của ban nhạc hardcore punk người Mỹ Black Flag. Nó được phát hành năm 1984 qua SST Records; trên mặt B của LP, ban nhạc chuyển sang thứ âm thanh chậm, nặng nề được ảnh hưởng bởi Black Sabbath, điều này gây nhiều tranh luận trong cộng đồng người hâm mộ, do ban nhạc đã dẫn đầu phong cách hardcore punk nhanh, tốc độ trong album đầu tay, Damaged (1981).
Sau một khoảng thời gian vướng phải những rắc rối pháp lý khiến họ không thể sử dụng tên nhóm khi thu âm, Black Flag trở lại phòng thu với ý tưởng âm nhạc mới, kết hợp những nhiều phong cách hơn khiến những fan punk "chính thống" khó chấp nhận. Đội hình từ năm thành viên thu lại còn ba: hát chính Henry Rollins, tay trống Bill Stevenson, và tay guitar Greg Ginn. Ginn thực hiện phần bass dưới tên "Dale Nixon" do tay bass Chuck Dukowski rời nhóm không lâu trước khi bắt đầu tiến trình thu âm; hai ca khúc trong album là do Dukowski viết.
Sáu track trên mặt A của LP là hardcore nhanh, thô ráp với kiểu guitar solo khác thường trong punk. Trên mặt B là ba track có phong cách doom metal, mỗi track dài hơn 6 phút với nhịp độ chậm, nặng nề. My War là nguồn ảnh hưởng lớn cho sự phát triển của sludge metal và grunge.
Bối cảnh
Năm 1978, Greg Ginn biến quán đồ điện tử Solid State Transmitters thành SST Records để phát hành EP đầu tay Nervous Breakdown của Black Flag. Không lâu sau SST cũng bắt đầu phát hành nhạc phẩm của các nghệ sĩ khác, khởi đầu với Paranoid Time (1980) của Minutemen.[1]
Black Flag thu âm album đầu tay Damaged năm 1981 tại Unicorn Studios và thu xếp một hợp đồng với hãng đĩa chủ phòng thu Unicorn Records, liên quan đến MCA Records. Al Bergamo của MCA ngăn việc phát hành sau khi nghe album, gọi nó là "anti-parent".[2] Ban nhạc phân phối 20,000 đĩa Damaged đã được in, trên đó có một cái nhãn ghi câu "anti-parent" của Bergamo. Rắc rối pháp lý nổ ra khi SST đòi tiền hoa hồng từ Unicorn và Unicorn kiện ngược lại thành công, khiến Ginn và tay bass Chuck Dukowski chịu tù 5 ngày cùng lệnh cấm họ phát hành nhạc phẩm dưới tên nhóm.[3] Unicorn phá sản năm 1983, giúp ban nhạc thoát khỏi lệnh huấn thị.[4]
Sau Damaged, Black Flag tiếp nhận phạm vi ảnh hưởng rộng hơn, gồm doom metal của Saint Vitus và những nhóm hardcore thử nghiệm hơn như Flipper, Void, và Fang.[5] Ban nhạc cũng quay lại ảnh hưởng thời kỳ đầu từ Black Sabbath, MC5, và the Stooges để hỗ trợ cho các ý tưởng mới thay vì phụ thuộc vào tốc độ như trước đó.[6] Trong một bài phỏng vấn năm 1983 với Mark Arm, họ cũng thể hiện sự thán phục với ban nhạc heavy metal Dio.[7]